Một ngày cuối đông, những quả xoan khô rúm bắt đầu rụng xuống và thay vào đó là những chiếc lá non xanh mơn mởn. Dần dà, những chiếc lá non lớn lên, dày hơn tạo cho cây xoan một chiếc áo xuân tràn trề sức sống. Cứ như đến hẹn lại lên, mỗi khi mùa xuân đến thì hoa xoan lại nở rộ tím biếc. Những giọt mưa xuân dịu nhẹ rơi xuống, đánh thức nụ xoan nhỏ nhắn xoè ra. Trên tầng không, từng vạt xoan nở rộ, cánh hoa trắng muốt nhỏ li ti, nhuỵ tím biếc làm người ta có cảm giác đây là một chiếc khăn choàng thật mềm mại và kiêu sa. Rồi những cơn gió lùa qua, những bông hoa xoan bắt đầu rơi lả tả. Hoa rắc lối người đi, hoa vương lên mái tóc… Nhìn những bông hoa mượt mà, đẹp bình dị lòng ai chẳng ngỡ ngàng xao xuyến. Còn tôi, những khi thấy hoa xoan nở rộ, rơi rơi thì trong lòng lại trỗi dậy những kỷ niệm về những tháng ngày êm đềm, dịu ngọt của thời thơ ấu với hoa xoan…
… Trước ngõ nhà tôi là một cây xoan cao lớn, thân xù xì có vết loang lổ của thời gian. Cây xoan nhà tôi rất đặc biệt, nó có nhiều cành, nhiều nhánh hơn các cây xoan khác. Và lẽ dĩ nhiên, hoa của nó cũng nhiều hơn. Vào mỗi sáng mai, khi hoa xoan bắt đầu nở đón chào một ngày mới thì cả không gian lúc ấy được bao trùm bởi một mùi hương dìu dịu làm say lòng người. Những chú chim chào mào, chích chích… bị hương hoa xoan hút hồn cũng bay đến đậu khắp cành cây ca hót líu lo làm rộn rã cả một hóc vườn. Lũ trẻ con chúng tôi bị bố mẹ ngăn cấm không cho chơi hoa xoan vì sợ lên sởi nhưng chúng tôi vẫn cứ chơi. Chúng tôi say sưa thi xem ai nhặt được nhiều hoa xoan nhất. Khi gom hoa thành đống to, chúng tôi ngồi xúm lại, tỉ mẩn lấy dây chỉ xâu hoa thành từng chuỗi.
Chúng tôi mải mê xâu hoa xoan ở dưới gốc để một ngày nhìn lên xây xoan đã không còn những chùm hoa mỏng manh, mượt mà mà thay vào đó là những chùm quả xanh tươi. Lúc đó, tôi thường trèo lên cây xoan để ngắm cảnh làng quê. Từ đây tôi có thể nhìn thấy tất cả. Từ cánh đồng, dòng sông đến những ngôi nhà cao ở xa… Lũ bạn vẫn thường dứng nghển cổ nhìn tôi trèo cây xoan mà thèm. Tôi cũng chỉ trèo trộm bởi vì cành xoan rất giòn, dễ gãy nên bố mẹ không bao giờ cho tôi trèo lên đó. Chỉ những lúc bố mẹ ra đồng tôi mới có thể ngất nghểu trên cây xoan.
Cây xoan trước ngõ nay đã già nhưng mỗi khi xuân về vẫn nở hoa, những chùm hoa tím biếc như những vầng mây làm tôi xao xuyến. Tôi chợt hiểu ra rằng, dẫu mai này có đi đâu xa thì ký ức tuổi thơ của tôi với cây xoan vẫn không phai mờ.